Cắt tóc nam thanh niên được chủ quán phục vụ thêm bú đầu khấc. Bầu trời trong thành phố được chiếu sáng bởi ánh đèn neon và mất đi hình dáng ban đầu, mọi vẻ đẹp của màn đêm đều bị ánh đèn trên đường phố che khuất. Ban đêm ở đây ánh đèn khắp nơi nhưng rất ít sao, có đèn neon rực rỡ nhưng lại có rất ít ánh trăng. Tôi nghĩ ở Thượng Hải, ánh trăng là để cầu nguyện chứ không phải để chiêm ngưỡng. Vì vậy, mỗi đêm tôi đều trốn dưới chăn. Với chiếc máy tính trên đùi, tôi viết tiểu thuyết và báo trong khi nghe nhạc. Đó là cách yêu thích của tôi để thư giãn và thoát khỏi sự xâm nhập của thực tế. Tôi không còn cầu hoa trước và dưới trăng nữa, tôi chỉ mong mình đã từng có chúng. Bên cạnh gối của tôi luôn có một cái gạt tàn lớn, trong đó luôn có những tàn thuốc của nhiều nhãn hiệu khác nhau. Chính trong môi trường đầy khói này, tôi nhai lại những ký ức về thực tế và tưởng tượng về những câu chuyện mới. Gần đây công việc của tôi trở nên nhàn nhã hơn một chút và mong muốn sáng tạo của tôi lại trở nên mạnh mẽ hơn. Mỗi ngày tôi đều mong mặt trời mọc muộn hơn và mong nó lặn sớm hơn. Ước gì đồng hồ chạy nhanh hơn như bánh xe đang chạy. Ngồi nhàn rỗi trong văn phòng, xung quanh là những người đeo khẩu trang, ở đây không có sự thoải mái nào, chỉ có sự bận rộn…Tôi pha một tách cà phê, ngồi trước máy tính, xem báo cáo hiệu suất của mình và nghĩ cách đưa ra quyết định. báo cáo tiếp theo Sếp kể chuyện và lắng nghe. Ở đây mọi người đều thích nghe kể chuyện, cấp dưới kể chuyện với cấp trên, cấp trên kể chuyện với cấp trên, các câu chuyện chất chồng lên sếp lớn, sau đó họ đợi sếp lớn kể cho bạn nghe.